TT - Những lá thơm hái lúc về già/ Những chiếc lá đậm hương tư tưởng/ Khi cây đã hóa trầm trong ruột/ Lá thơm rồi phải đợi gì hoa...
Có một cặp vợ chồng sang Trung Quốc du lịch. Họ đã ngoại thất thập cổ lai hi. Sánh vai trên phố cổ cố đô Bắc Kinh. Dừng trước sạp bày tác phẩm ngoạn mục của thư pháp Trung Hoa, người chồng ngắm nghía hồi lâu, mãn nhãn bảo vợ: “Anh thích một chữ treo ở nhà mình. Chưa biết chọn chữ Tâm hay chữ Nhẫn đây? Hay chọn chữ Nhẫn. Bây giờ chữ Nhẫn hợp với anh hơn cả. Phải vậy không em?”.
Bà vợ vốn là một thiếu nữ Hà thành xinh đẹp, đã gây tiếng sét cho ông từ thuở hoa niên khi ông đầu xanh tuổi trẻ, ngồi xem ở Nhà hát lớn Hà Nội. Trên sân khấu, trong cả dàn nhạc giao hưởng mấy chục người chơi đàn miệt mài, riêng ông bất ngờ bị bà hạ gục chỉ bằng dáng ngồi nghiêng kéo violon tuyệt mỹ. Đôi khi thần ái tình hiện ra đâu phải là thằng bé cởi truồng, cầm cánh cung phóng vút một mũi tên mà chẳng biết có trúng đích hay không. Ông nghĩ thế, và ông đã tự bắn mình, tự trúng đích đêm hôm ấy. Ông tự thấy mình khá vừa ý với sự trúng tên của mình, sau cả nửa thế kỷ chung sống với bà. Và chưa bao giờ hối hận vì đã trúng mũi tên ái tình mang dáng nghiêng nghiêng đầy quyến rũ của một tấm lưng ong truyền thống.
Người vợ lưng ong của ông lúc này đã là một bà lão đẹp, vẫn giữ được dáng mảnh dẻ ngày nào, thì thào kéo áo ông, mách nước nho nhỏ: “Cả đời anh làm quan” (phải rồi, ông từng làm hiệu trưởng, viện trưởng, rồi thứ trưởng một bộ khá lẫy lừng).
Bà vợ nhỏ nhẹ tiếp: “Lúc còn làm quan anh đã phải học, phải hành chán vạn lần chữ Nhẫn. Bây giờ anh nên chọn chữ Tâm. Chữ Tâm yên lành, thanh thản lúc về già, chẳng hơn ư”. Ô hay, bà ấy nói phải. Trong ông bất chợt ngân nga mấy câu thơ của Chế Lan Viên, người làm vườn vĩnh cửu: Những lá thơm hái lúc về già/ Những chiếc lá đậm hương tư tưởng/ Khi cây đã hóa trầm trong ruột/ Lá thơm rồi phải đợi gì hoa.
Ông mau mắn xin mua chữ Tâm.
Chữ Tâm nét đen nhánh như phượng múa rồng bay trên bức thư pháp lồng kính, ông trang trọng treo giữa phòng làm việc.