TT - Theo thói quen, mỗi cuối tuần tôi lại ghé quán cà phê cóc trên đường Phạm Ngọc Thạch vào sáng thứ bảy để vừa uống cà phê vừa ngắm phố xá. Quán nằm trong con hẻm rộng.
Ông chủ quán vui tính, chúng tôi gọi đùa là ông chủ quán “quan liêu” vì mỗi lần xin thêm trà, thêm đá uống nước, ông đều nheo mắt càm ràm: “Có vậy cũng xin”. Hay thỉnh thoảng ông khoe mới mua đôi giày hiệu giá hơn 400.000... Quán có cây xoài mát rượi. Chuyện chẳng có gì nếu chỉ nhiêu đó việc lặp đi lặp lại.
Một lần, đang ngồi trò chuyện phiếm cùng ông chủ quán thì có nhóc bán vé số đến mời. Nhóc nói rặt giọng miền Trung. Tôi không có thói quen mua vé số, nhưng cũng mua giúp nhóc vài tờ.
Ông chủ quán đột nhiên cất tiếng: “Có số 47 không?”, nhóc lúng túng nói: “Dạ, không mô. Nhưng còn số khác, chú mua không?”. “Không, tao chỉ mua số 47” - ông chủ quán dứt khoát. Nhóc trước khi bỏ đi còn ngoảnh lại nhìn, cái nhìn đầy tiếc rẻ.
Nhóc vừa bỏ đi, chủ quán nhìn tôi cười cười nói: “Mình hỏi vậy cho nó tiếc chơi, chứ nếu nó nói có số 47 mình sẽ hỏi số khác. Chà, chà! Chắc nó tiếc dữ lắm nghe”. Giải thích xong, ông cười hục hục.
Tôi lặng im nhớ cái dáng nhẫn nhục khi nhóc đi, nghe ly cà phê bỗng nhạt thếch. Tôi bỏ thói quen ngồi quán cuối tuần từ sau ngày hôm đó.