TT - Chúng tôi trầm trồ bước vào căn nhà một tầng lầu bằng gỗ, có bốn mặt nhìn ra khu vườn sầu riêng, chôm chôm... trong một địa danh mà chúng tôi quen gọi là Búng, cách thành phố hai giờ đi xe gắn máy. Người chủ di chúc tặng cho tổ chức từ thiện và chúng tôi dùng làm trường học, nơi ở cho trẻ mồ côi và các em vào đời sớm
Hơi lạnh từ sàn gỗ mang lại cảm giác lạ lẫm, thích thú. Bước hết bậc thang, hai chiếc bàn ngăn một khoảng hành lang, những băng ghế đặt ở giữa. À, thì ra một đoạn lan can bị gãy. Chị T., chủ tịch hội phụ nữ xã, nói phải chặn lại kẻo “mấy đứa” chạy giỡn té chết. Tôi bảo đối với “nhất quỉ nhì ma”, ở đó mà ngăn với cấm. Chúng sẵn sàng leo qua bàn, nhảy lên ghế, bay xuống đất... Thôi thì thuê người đóng lại. Chợt một giọng nói vang lên “Để tôi đóng lại đoạn lan can này cho”. Chị T. giới thiệu anh Ba, tên gọi theo vợ, thương binh đã bỏ một chân nơi chiến trường Tây Nam. Anh người Bắc Ninh, gặp chị Ba rồi nhận miền Nam là quê hương thứ hai.
Sau bữa cơm trưa, muốn tìm lại cảm giác đi chân không trên sàn gỗ tôi lén quay lại ngôi nhà. Chợt nghe tiếng đục đều đặn trên lầu. Bước vội lên cầu thang, bàn ghế chặn đoạn lan can gãy được kéo sát góc nhà. Anh Ba ngồi đó, cặp nạng bên cạnh, anh cười với tôi rồi tiếp tục công việc của mình. Anh không dùng đinh mà xài mộng. Anh bảo đinh lâu ngày sẽ lòi ra, dễ làm trẻ con chảy máu mà nơi đây đi chích uốn ván thì xa lắm. Thôi thì mình người lớn chịu khó cho bọn nhỏ một chút vậy.
Đôi tay anh thoăn thoắt. Tôi nói nếu anh đi thi “Vượt lên chính mình” chắc chắn đậu cao. Anh bảo anh chẳng thiếu nợ ngân hàng. Vợ anh là cô giáo về hưu. Con gái anh làm điều dưỡng tại trạm y tế xã, chung quanh nhà trồng hoa màu nên chẳng túng thiếu gì. Anh thêm vào: “Bọn tôi cũng đang hưởng lương hưu nhà nước, không giàu có, chỉ có chút nghề học được lúc còn ở quê, giúp ai được thì cứ giúp”.
Tôi nói để tôi phụ anh tiền cây. Anh khoát tay: “Thôi cô giáo ơi, mấy khúc gỗ này tôi nhặt được... tốn kém gì đâu. Hễ ai bỏ gì, nhất là gỗ, tôi đều thu tất. Khi nào ai cần đóng cái gì thì tôi giúp”. Tôi định phụ anh dựng đoạn lan can lên để nối vào, anh gạt ngang: “Cứ mặc tôi, cô sẽ làm tôi mất thế đó”. Nối xong những thanh gỗ vào mộng, đóng lại chắc chắn rồi anh dùng giấy nhám chà lại “để các em không bị dằm”. Xong anh ngồi xuống dùng cây chổi nhỏ, chiếc ki nhỏ hốt mạt cưa, bụi gỗ... bỏ gọn vào bao nilông. Sàn nhà sạch láng. Anh bỏ hết dụng cụ thợ mộc vào chiếc túi lớn, đeo lên vai và cầm cặp nạng, đứng lên, nhìn tôi cười: “Cô giáo dựa vào thành lan can xem”.
Tôi đưa tay vuốt những thanh gỗ được bào rồi chà giấy nhám láng mịn, tôi nghe mùi thơm của gỗ ngây ngây, đoạn lan can thật chắc chắn. Tôi nghe tiếng trẻ con đùa vui, thật hạnh phúc và an toàn. Anh Ba nhìn tôi cười sung sướng. Còn tôi bỗng nói như những người Mỹ thường nói với nhau: “Tôi thật tự hào về anh đó anh Ba”.
NGUYỄN