A5 organization
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Welcom to A5 organization!!!
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalliPortalli  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Một câu truyện buồn

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
snowdream
Rìu sắt đôi
Rìu sắt đôi
snowdream


Tổng số bài gửi : 147
Age : 31
Registration date : 31/08/2007

Một câu truyện buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: Một câu truyện buồn   Một câu truyện buồn I_icon_minitimeFri Aug 31, 2007 3:24 pm

Mẹ Tôi
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

“Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ...".

Sad No Đọc xong truyện này thấy buồn ghê, suýt khóc.
Tớ thấy tội cho bà mẹ quá,nếu tớ mà như vậy thì tớ chắc sẽ coi như không có đứa con đấy luôn rồi khinh thường mẹ quá mức. Khổ thân ghê
Sad Sad
Về Đầu Trang Go down
xitga93
Rìu sắt đơn
Rìu sắt đơn
xitga93


Tổng số bài gửi : 119
Age : 31
Registration date : 31/08/2007

Một câu truyện buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một câu truyện buồn   Một câu truyện buồn I_icon_minitimeFri Aug 31, 2007 3:31 pm

Truyện này bùn quá Đọc xong mún khóc Tại sao ng con lại có thể dã man thế chứ
Về Đầu Trang Go down
xitga93
Rìu sắt đơn
Rìu sắt đơn
xitga93


Tổng số bài gửi : 119
Age : 31
Registration date : 31/08/2007

Một câu truyện buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một câu truyện buồn   Một câu truyện buồn I_icon_minitimeFri Aug 31, 2007 3:32 pm

Bạn post truyện nào vui vui một tí có đc hok
Về Đầu Trang Go down
binhthekid
Búa gỗ đơn
Búa gỗ đơn
binhthekid


Tổng số bài gửi : 10
Registration date : 02/09/2007

Một câu truyện buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: ac.ac.   Một câu truyện buồn I_icon_minitimeMon Sep 03, 2007 10:22 am

Đứa nào mà như thía thì chém chít nó đi 30 31
Về Đầu Trang Go down
binhthekid
Búa gỗ đơn
Búa gỗ đơn
binhthekid


Tổng số bài gửi : 10
Registration date : 02/09/2007

Một câu truyện buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: ac.ac.   Một câu truyện buồn I_icon_minitimeMon Sep 03, 2007 10:24 am

Đứa nào mà như thía thì woánh chít nó đi
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Một câu truyện buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một câu truyện buồn   Một câu truyện buồn I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Một câu truyện buồn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Truyện Lọ Lem thời hiện đại, ko xem uổng phí!!
» Truyện cười đây, làm tí cho zui !
» Thưởng thức truyện cười tiếp ne`!!!
» truyện ma yếu tim đừng vào
» Truyện vui

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
A5 organization :: Tản man.-
Chuyển đến